***
Người ta thường nói, không ai được chọn nơi mình sinh ra, nhưng được chọn cho mình cách sống, hãy sống và vươn lên tất cả… Nhưng sống như thế nào khi cuộc đời quá đen tối và vươn lên làm sao khi bị xã hội tranh nhau vùi dập?
Ở một đoạn truyện trên, nhân vật “tôi” đã nhắc đến hình ảnh người đàn ông không tay không chân được mọi người tung hô, ngưỡng mộ. Chắc các bạn đã dễ dàng nhận ra người đó là ai phải không? Vâng đó chính là Nick Vujicic – một con người vĩ đại được rất nhiều các bạn trẻ Việt cũng như cả thế giới biết đến và hâm mộ. Tôi cũng thế, tôi cũng rất hâm mộ chú ấy, vì đó là một con người tràn đầy nghị lực…
Nhưng các bạn có bao giờ tìm hiểu tại sao Nick lại thành công như thế không? Ngoài nghị lực phi thường của bản thân ra thì đứng sau Nick còn là sự ủng hộ của gia đình, của xã hội và những điều đó cũng là những nguyên tố không hề nhỏ để góp phần vào thành công trong cuộc sống con người nghị lực ấy.
Còn những người như nhân vật “tôi” ở câu truyện trên thì sao? Bên cuộc đời họ chẳng – có – một – ai – cả. Có chăng cũng chỉ là những khinh khi, tinh tởm và hất hủi mà người đời dành cho họ. Họ không có nổi một nụ cười, những ước mơ nhỏ nhoi và đơn giản đến nỗi chẳng đáng để gọi là ước mơ…
Nếu như xã hội không vùi dập họ, mở ra cho họ nhiều con đường để đi, thì tôi thiết nghĩ nước ta sẽ có rất nhiều Nick Vujicic. Câu truyện ở trên chỉ là một mảnh ghép rất nhỏ trong vô vàn mảnh ghép đau thương của những cuộc đời mang thân phận làm người nhưng lại sống thua xa so với những con thú cưng… Có thể bạn sẽ thấy tôi nói hơi quá, nhưng thực tế còn “quá” hơn thế rất nhiều…
Còn nhớ những ngày Nick đến Việt Nam và được chào đón nhiệt liệt, những ngày ấy tôi thấy mọi người thật cuồng nhiệt. Tôi tự hỏi trong hàng vạn bạn trẻ hâm mộ Nick, có bao nhiêu bạn có thể dừng lại ở ngã tư, nơi có những người cũng bị gần giống như Nick để giúp đỡ hay chỉ đơn thuần là trao cho họ những đôi mắt cảm thông.
Còn nhớ cách đây không lâu, đã có một tấm hình làm xôn xao cộng đồng mạng cũng như người Việt. Đó là tấm hình một ông Tây có đôi tay xăm xổ, mua một hộp cơm và ngồi đút cho một người bị bệnh phong cùi ngay trên đường, trong đất nước ta. Lúc ấy, có bạn nào tự hỏi 'tại sao lại là người nước ngoài? tại sao không phải là người Việt ta?' Phải chăng trong khía cạnh ấy, chúng ta đã đối xử phân biệt dân tộc với chính dân tộc ta?