Wap hay,Wap tải cho điện thoại
Wap Giải Trí Free
Truyện Sống Chung Với Sếp Tổng

Truyện Sống Chung Với Sếp Tổng

Viết lúc: 23/11/2014 06:41 phút

9/10 2629 lượt đánh giá

Đỗ Lôi Ty thở phào: cũng may là chạy nhanh, chậm nữa thì chảy ra mất! Cũng may không phải trước mặt sếp tổng, nếu không thì thực sự là mất mặt quá!
Bên này Đỗ Lôi Ty thở phào. Nhưng bên kia, cách một bức tường, ánh mắt sửng sốt của Liêm Tuấn đột ngột lạnh hẳn, lâu sau mới hừ mũi một tiếng.
Đây, đã là lần thứ hai rồi.

Đọc tiếp: Sống Chung Với Sếp Tổng – Chương 5

CHƯƠNG 5: HÔN LỄ
Hôm sau hôn lễ được tổ chức như đã hẹn.
Đỗ Lôi Ty từ trên lầu bước xuống nhưng không thấy sếp tổng đâu, mà đã bị bố mẹ túm lấy trước.
Bà Đỗ kéo con gái lại, cằn nhằn: “Con bé này, sao dậy muộn thế hả? Hôm nay là ngày quan trọng như thế mà không có tí tự giác nào à? Nhìn kìa! Lại còn mặc áo ngủ nữa! Ôi trời, con xem mắt con kìa! Hôm qua con tạo đạn nguyên tử cho Triều Tiên à?”
Nghe mẹ lầm bầm oán than mãi, Đỗ Lôi Ty đành nhăn nhó: “Con biết rồi…”
Thực ra đều tại sếp tổng cả thôi. Nếu không phải tối qua cô mất máu quá nhiều, dẫn đến ngủ không ngon giấc, hễ nhắm mắt lại thấy vòm ngực gợi cảm, dụ dỗ người ta phạm tội của anh, thì cô có dậy muộn không?
Nói đi nói lại thì đều là tai họa sếp tổng gây ra!
Điều khiến Đỗ Lôi Ty bực bội nhất là, cái tên đầu sỏ ấy còn chưa xuất hiện, đến khi cô đã mặc xong váy cưới, trang điểm rồi, đại nhân Tổng giám đốc mới gọi điện cho lão Dư, bảo anh đã đến nhà thờ rồi.
Kiểu gì thế! Chẳng có tí ý thức làm chú rể, ngay cả cô dâu cũng không đón, không chuyên nghiệp chút nào! Cẩn thận tôi bỏ trốn!
Bỏ trốn đương nhiên là không thể thực hiện, ai bảo bố mẹ cô đã đóng đô ngay tại đại bản doanh quân địch chứ? Thế là Đỗ Lôi Ty bị bố mẹ kẹp sát hai bên trái phải, đi tới nhà thờ.
Từ xa đã nhìn thấy một đoàn người đứng trước cửa nhà thờ, người đứng giữa mặc âu phục trắng, cao nhất chính là Liêm Tuấn.
Vừa nhìn thấy Đại Boss, lửa giận đầy bụng Đỗ Lôi Ty đã biến mất.
>o<
Sếp tổng cũng quá đẹp trai đi chứ! Người ta vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng ấy, lại thêm bộ vest trắng, thật giống hệt người mẫu bước ra từ quảng cáo âu phục ấy.

Thực sự là, quá hoàn hảo!
Lại nhìn bản thân, Đỗ Lôi Ty không kìm được nghĩ: Ngực có nên độn them không? Gót giày liệu có thấp quá không? Còn eo nữa, có lẽ nên thắt chặt hơn…
Người so với người, chỉ tức chết!
Đỗ Lôi Ty cảm nhận sâu sắc rằng, bản thân vốn dĩ không nên đứng ở đây, nhất định là đầu óc cô đã bấn loạn rồi, nên mới l àm chuyện hoang đường với sếp tổng như vậy.
Đang hối hận thì một bàn tay đã đưa đến trước mặt cô, Đỗ Lôi Ty nhìn lên trên theo phản xạ, rơi vào ánh nhìn sâu thẳm của sếp tổng.
Lần đầu đặt chân trên thảm đỏ, Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng, thực ra là lần thứ hai, nhưng điều khiến thần kinh cô căng thẳng nhất là… cô lại đang khoác cánh tay sếp tổng.
Cánh tay của sếp tổng làm sao có thể khoác lung tung được? Lỡ như đụng phải thì làm sao đây? Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty lại nhớ đến chiếc nhẫn kim cương hai triệu tệ, thần trí lại hoảng loạn.
Vừa lơ đãng thì đôi giày cao gót đã vẹo sang một bên.
Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty cảm thấy mình thê thảm quá mức, nhất định đã trở thành trò cười cho mọi người rồi.
Đang nhắm mắt chuẩn bị làm trò hề, ai ngờ phần eo được giữ chặt, bàn tay to lớn mạnh mẽ của Liêm Tuấn đã giữ lấy eo cô, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của sếp tổng đại nhân.
Trong đầu Đỗ Lôi Ty lại xuất hiện màn hương sắc kích thích đêm qua, gò má đột nhiên nóng lên, mũi lại bắt đầu muốn trào máu, để tránh cảnh máu đổ, cô vội vàng quay đi chỗ khác, yếu ớt: “Xin… xin lỗi… lần đầu kết hôn không có kinh nghiệm…”
Gương mặt Liêm Tuấn vốn không có cảm xúc bỗng xuất hiện một nụ cười thoáng qua, chậm rãi nói: “Phu nhân, cẩn thận.”
Phu… phu… phu nhân?!
Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã bàng hoàng đến nỗi trở thành thùng rác chó quan mao trong phòng khách một cách thành công!

Cô bỗng nhận ra, ngôn ngữ cử chỉ của sếp tổng đại nhân thì người bình thường không thể đoán trước được, nhưng kết quả thì có thể dự báo – đó chính là dọa chết cô!

Một câu “phu nhân” đã khiến Đỗ Lôi Ty sững sờ đến độ hồn bay phách tán, còn lại chút hồn chỉ đủ giữ cho cô máy móc bước theo sếp tổng.
Đến trước mặt mục sư, ông hỏi: “Liêm Tuấn, con có đồng ý kết hôn với người phụ nữ này không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, đón nhận cô ấy, mãi mãi chung thủy, yêu thương nhau đến cuối cuộc đời?”
Sếp tổng nhìn Đỗ Lôi Ty, thong thả trả lời, “Con đồng ý.”
“Còn con, Đỗ Lôi Ty? Con có đồng ý người đàn ông này sẽ trở thành chồng con không? Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, vẫn yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, đón nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy, yêu thương nhau đến cuối cuộc đời?
Đỗ Lôi Ty vẫn trong trạng thái treo máy.
“Đỗ Lôi Ty? Đỗ Lôi Ty?”
Vẫn tiếp tục treo máy…
Cuối cùng Liêm Tuấn không chịu nổi nữa, ngay cả lúc kết hôn cũng lơ đãng, chắc trên thế giới cũng chỉ có mình Đỗ Lôi Ty. Thế là, anh bực bội khẽ lắc tay cô.
“Gì ạ?” Đỗ Lôi Ty giật mình, “Sao… sao thế?”
Mục sư đáng thương khóe môi co giật, “Đỗ Lôi Ty, con có đồng ý người đàn ông này trở thành chồng con không?”
Đỗ Lôi Ty nhìn sếp tổng, trả lời theo phản xạ: “Không…”
Hử? Sếp tổng đại nhân sầm mặt, bỗng giơ tay lên, dung hai ngón tay vuốt trán như vô tình hay cố ý gì đó.
Đầu óc Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã bị nhẫn kim cương hai triệu tệ đập cho tỉnh hẳn.
Nghiến răng, quyết tâm, “Con đồng ý!”

Lần này Mục sư đã thở phào nhẹ nhõm: “Các chư vị thần tiên trên trời sẽ bảo vệ các con, chúc phúc các con, ban phước lành cho các con. Các con sẽ sinh tử có nhau, a men! Chúa lòng lành sẽ ở bên các con. Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty, cha đã chứng giám cho các con thề nguyện sẽ yêu thương nhau, cha xin được vui mừng tuyên bố với các vị quan khách rằng các con đã nên duyên vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Vừa nói dứt, Đỗ Lôi Ty chỉ thấy mặt mình nóng lên, đến khi hoàn hồn thì sếp tổng đã nâng mặt cô, hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên môi cô trong tích tắc rồi rời đi. Phút chốc, dưới kia nổ ra một tràng pháo tay nhiệt liệt, ông bà Đỗ và bà nội Liêm xúc động đến mức muốn rơi nước mắt.
Trong tiếng hoan hô vang dậy, chỉ có một người ngọa lệ, nói chính xác hơn thì không được xem là người, nhiều nhất chỉ gọi là một bức tưởng có tên Đỗ Lôi Ty.
Nếu câu “phu nhân” ban nãy là “kinh hãi”, thì bây giờ nụ hôn này chỉ có thể hình dung bằng từ “kinh hoàng”, kinh hoàng đến độ mấy phút sau, Đỗ Lôi Ty vẫn còn ngập trong trạng thái mộng du, đến khi tiếng ho bực bội của sếp tổng cắt đứt tư duy của cô.
Cô gái này sao thế, kết hôn có đáng phải mất hồn nhiều lần thế không? Lẽ nào sếp tổng đường đường mà không có tí quyến rũ nào sao? Sau đó, sếp tổng đại nhân lại bất giác từ chuyện này nghĩ đến chuyện tối qua, lại từ tối qua nhớ đến chuyện lần đầu Đỗ Lôi Ty đến nhà anh.
Cuối cùng, sếp tổng đại nhân đã bị chọc giận thành công.
Sếp tổng rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Phu nhân, em đỡ rượu thay anh.”
Đỡ rượu? Đỗ Lôi Ty loạng choạng, tí nữa thì ngã. Tại sao cô phải đỡ rượu thay sếp tổng chứ? Cô là cô dâu chứ có phải thư ký đâu!
Nhưng sếp tổng đại nhân lại nói vẻ nghiêm túc: “Lát nữa anh phải lái xe, không thể uống rượu.”


Chia Sẻ Bài Viết này lên Face Chia sẻ bài: Truyện Sống Chung Với Sếp Tổng lên Facebook
Viết bình luận
Cùng Chuyên Mục
* 30 giây là lí do ta bên nhau trọn đời
* Ánh mắt cầu vồng
* Bão từ
* Bước chân tới thiên đường
* Câu chuyện của bút chì
* Chạm tay vào điều ước
* Chuyện của Mưa
* Chuyện đêm Giáng sinh
* Cô gái đến từ Sao Hảo
* Củ Cải và Cà Rốt
C-STAT
+ Wap game online, Wap hay, Tai game farmery, Game bi a online, Ngoi lang cua gio, Đuổi hình bắt chữ, Game lang xi tin, Tai Zalo, Tai Facebook, Tai Ucweb, Mau trai he nam 2014 | Sex Nhanh | Phim sex mới | tao fs | sms kute dep | cach tang ram cho android| xem sex online trên điện thoại

pacman, rainbows, and roller s